hôm nay, tôi và PC đi loanh quanh rồi quẹo đại một quán cà phê tên Simple gì đó ở ngay góc ngã tư.
cái quán decor kiểu khập khiễng, một cái bàn sofa tròn khá bự, không phù hợp gì với 2 cái ghế câu cá màu be, và càng không hợp gì với cái kệ sách ô vuông to tổ bố có mấy cuốn truyện tranh, sách dạy làm giàu và một ít tạp chí.
PC lôi ra được 2 cuốn Trà sữa cho tâm hồn từ trên kệ, 1 cuốn kiểu mới cóng, còn cuốn còn lại là mẫu hồi còn in 2 bìa, 1 nửa in giấy nhám cho truyện và 1 nửa in màu giấy bóng cho những chuyên mục khác. Số Trà sữa đó năm 2015, nó không có truyện của tôi, nhưng nó có một chuyên mục kiểu phản hồi của độc giả về số trước, và 2 trong 3 phản hồi đó có nhắc đến tôi và 1 cái truyện tên là Điều kì diệu đầu tiên, độc giả nói rằng giọng văn thật hay, tôi bật cười khi đọc hàng đó.
Tôi đã thực sự bị bất ngờ.
Vì tôi vốn không cho rằng tôi giỏi việc viết, tôi chưa bao giờ viết được hết ý của mình, diễn đạt được hết điều mình muốn nói. Tôi là đứa trân trọng việc học, nên vì tôi không được học viết theo đúng nghĩa, tôi chỉ làm mọi thứ theo bản năng, tôi luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ đi xa được, những gì mình có thể là chỉ là nhất thời, nếu muốn sống lâu với chữ nghĩa, mình phải học thêm. Nhưng tôi đã không học, vì vậy chữ nghĩa và độc giả cũng sớm bỏ rơi tôi.
tôi không mua những số báo không có truyện của mình, vì vậy, 9 năm sau tôi mới đọc được rằng độc giả thích truyện của tôi. Và điều tàn nhẫn hơn, đó là thời gian, thời gian nó đã biến điều tưởng mãi mãi không quên thành quên béng không chút manh mối. Tôi không cách nào nhớ ra cái truyện đó là truyện gì. Tôi chưa bao giờ nghĩ trong cái sự nghiệp viết ít ỏi của mình, mình lại có thể quên những gì mình đã viết.
tôi ngồi bần thần 5 phút vẫn không thể nghĩ ra truyện đó là truyện nào.
tôi bật drive và kiếm một hồi thì kiếm ra được truyện đó, tôi đọc lại một lượt và thầm nghĩ sao nó cứ như mấy cái truyện Nguyễn Nhật Ánh vầy nè haha tôi chê nha, chê nha, chẳng hay và cũng chẳng giống cái "giọng văn" trong suy nghĩ của tôi chút nào.
nhưng rồi tất cả những xáo nhiễu trôi qua, tôi đã về nhà, một mình giặt và phơi quần áo, tưới cây ở trên tầng thượng, lúc soi gương thấy tóc bạc lấp ló ngay sau tai, cọng tóc đó cứ chỉa ra, như khiêu khích tôi, như nhắc nhở tôi, như hạt đậu dưới 20 lớp nệm: Không có gì là mãi mãi, cũng không có gì là không thể quên. Kể cả lòng mình rứt ra, kể cả tình yêu, kể cả tuổi trẻ, kể cả thân thể mình. Mọi thứ đều sẽ đổi thay, xinh đẹp cỡ nào cũng đều có thể héo khô, khắc cốt ghi tâm đến đâu cũng đều có thể lãng quên, mọi thứ đều cần mình tưới tắm, mọi thứ đều cần mình thăm hỏi, chăm sóc, nâng niu.