Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2024

mãi mãi không quên

hôm nay, tôi và PC đi loanh quanh rồi quẹo đại một quán cà phê tên Simple gì đó ở ngay góc ngã tư.

cái quán decor kiểu khập khiễng, một cái bàn sofa tròn khá bự, không phù hợp gì với 2 cái ghế câu cá màu be, và càng không hợp gì với cái kệ sách ô vuông to tổ bố có mấy cuốn truyện tranh, sách dạy làm giàu và một ít tạp chí.

PC lôi ra được 2 cuốn Trà sữa cho tâm hồn từ trên kệ, 1 cuốn kiểu mới cóng, còn cuốn còn lại là mẫu hồi còn in 2 bìa, 1 nửa in giấy nhám cho truyện và 1 nửa in màu giấy bóng cho những chuyên mục khác. Số Trà sữa đó năm 2015, nó không có truyện của tôi, nhưng nó có một chuyên mục kiểu phản hồi của độc giả về số trước, và 2 trong 3 phản hồi đó có nhắc đến tôi và 1 cái truyện tên là Điều kì diệu đầu tiên, độc giả nói rằng giọng văn thật hay, tôi bật cười khi đọc hàng đó. 

Tôi đã thực sự bị bất ngờ. 

Vì tôi vốn không cho rằng tôi giỏi việc viết, tôi chưa bao giờ viết được hết ý của mình, diễn đạt được hết điều mình muốn nói. Tôi là đứa trân trọng việc học, nên vì tôi không được học viết theo đúng nghĩa, tôi chỉ làm mọi thứ theo bản năng, tôi luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ đi xa được, những gì mình có thể là chỉ là nhất thời, nếu muốn sống lâu với chữ nghĩa, mình phải học thêm. Nhưng tôi đã không học, vì vậy chữ nghĩa và độc giả cũng sớm bỏ rơi tôi.

tôi không mua những số báo không có truyện của mình, vì vậy, 9 năm sau tôi mới đọc được rằng độc giả thích truyện của tôi. Và điều tàn nhẫn hơn, đó là thời gian, thời gian nó đã biến điều tưởng mãi mãi không quên thành quên béng không chút manh mối. Tôi không cách nào nhớ ra cái truyện đó là truyện gì. Tôi chưa bao giờ nghĩ trong cái sự nghiệp viết ít ỏi của mình, mình lại có thể quên những gì mình đã viết. 

tôi ngồi bần thần 5 phút vẫn không thể nghĩ ra truyện đó là truyện nào.

tôi bật drive và kiếm một hồi thì kiếm ra được truyện đó, tôi đọc lại một lượt và thầm nghĩ sao nó cứ như mấy cái truyện Nguyễn Nhật Ánh vầy nè haha tôi chê nha, chê nha, chẳng hay và cũng chẳng giống cái "giọng văn" trong suy nghĩ của tôi chút nào.

nhưng rồi tất cả những xáo nhiễu trôi qua, tôi đã về nhà, một mình giặt và phơi quần áo, tưới cây ở trên tầng thượng, lúc soi gương thấy tóc bạc lấp ló ngay sau tai, cọng tóc đó cứ chỉa ra, như khiêu khích tôi, như nhắc nhở tôi, như hạt đậu dưới 20 lớp nệm: Không có gì là mãi mãi, cũng không có gì là không thể quên. Kể cả lòng mình rứt ra, kể cả tình yêu, kể cả tuổi trẻ, kể cả thân thể mình. Mọi thứ đều sẽ đổi thay, xinh đẹp cỡ nào cũng đều có thể héo khô, khắc cốt ghi tâm đến đâu cũng đều có thể lãng quên, mọi thứ đều cần mình tưới tắm, mọi thứ đều cần mình thăm hỏi, chăm sóc, nâng niu.

Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2024

33

hôm nay, ngồi điền nhiều mẫu giấy tờ phục vụ cho đăng ký đề tài nghiên cứu, khi điền đến số tuổi, bỗng khựng tay bấm phím.

từ hồi bước qua tuổi 29, tôi đã không còn chú ý đến tuổi, thường không nhớ được năm nay mình bao nhiêu tuổi, khi có ai hỏi, thường trả lời lấp liếm bằng năm sinh, hoặc câu giờ để tính nhẩm.


có một lần Ếch đã nói với tôi rằng cái áp lực sắp 30 tuổi sẽ được cởi bỏ hoàn toàn khi bước qua mốc 30, lúc đấy sẽ chẳng còn thấy nó quan trọng gì. Và đúng là thế thật. Khi gần đến 30 tuổi, tôi luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, nhưng khi đã 30 tuổi rồi, tôi lại nhẹ nhõm, tôi  chẳng còn thấy áp lực gì, tôi càng lúc càng cảm thấy mình sống thoải mái hơn, phong cách không phù hợp tuổi cũng chẳng sao, không hề quan tâm nữa. Đúng là gừng càng già càng cay. Ếch già rồi nên nói đúng thật haha.


thế là, tôi tiếp tục sắm vai người già, tôi khuyên can PC rằng đừng lo lắng, khi PC suốt ngày cứ buồn bã về việc "em sắp 30 rồi", "em chưa có cái gì trong tay cả", "em không nhìn thấy tương lai phát triển". Dĩ nhiên, PC sẽ không bớt lo nghĩ vì lời khuyên can của tôi, như tôi từng không bớt lo nghĩ khi được Ếch khuyên can. Nhưng thời gian nhiệm màu, thời gian sẽ giải quyết tất cả, thời gian sẽ thu xếp được hết.


tóc bạc nhiều thêm, chúng ta già đi, cơ thể yếu hơn trước, một cơn cảm xoàng cũng kéo dài lâu hơn trước, không thể leo nổi 3 tầng lầu mà không thở dốc, không thể giảm cân dễ dàng như lúc trước, đêm về khó ngủ hơn, có lẽ sẽ là những điều đáng lo hơn, hơn số tuổi, hơn 30 hay 40 hay 50 hay 60 rất nhiều.

không ước quay về 17 tuổi, không ước yêu lại mối tình đầu.


biết vậy, nhưng lúc điền 33, vẫn thấy chùn tay, vẫn cần hít một hơi thật dài.


Đọc tiếp »

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2022

chuyện về bé Bun

 Bun làm thơ thẩn giữa đời

Chợt quên chữ viết

Quên ngày hôm nay

Bun thành cây héo mưa bay

Làm sao mới hết

Buồn sầu tương lai?

Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2021

Sai lầm

Tôi đã phạm 1 sai lầm, gọi là chết người thì vẫn chưa, nhưng tôi có cảm giác người ta đã đứng sẵn ở bờ vực, tôi không kéo bà lão lại được, lại còn hích thêm 1 cái, rồi bà sẽ đi, không phải hôm nay, thì là ngày mai, không phải mai sẽ là mốt, tôi biết cuộc kéo co này không thể lật kèo được.

Đã 2 ngày trôi qua, tôi vẫn không thể ngủ được mà không có sự giúp sức của thuốc và cồn, cứ nhắm mắt lại, tôi lại thấy khuôn mặt bà. Tôi đã xấu hổ đến mức không dám nhìn bà, khi băng ca đẩy bà đi ngang qua tôi. Tôi đã không trốn vào 1 xó khóc lóc, nhưng tôi ám ảnh mãi, tôi tự trách mình mãi không thôi. 

Phệ ca nói trong cuộc đời y khoa, sẽ phải nhận những bài học đau thương như vậy, Phệ ca cũng có những ca nhớ đời, nhớ cho tới khi xuống mồ chắc đến kiếp sau mới hết nhớ được. Tôi không phải là đứa chưa từng phạm sai lầm, nhưng tự mình sơ sẩy, tự mình vi phạm những nguyên tắc cẩn thận của bản thân, tôi mới lần đầu. Sếp đã hỏi rất nhiều lần, tại sao tự dưng lần này em lại sót, bao nhiêu lần dù không nghi ngờ gì em vẫn làm thà dư còn hơn thiếu mà? Tôi không trả lời được câu hỏi đó 1 cách rành mạch. Tôi đã không quên. Nhưng đưa đưa đẩy đẩy, tôi bị cuốn vào nhiều rắc rối khác, tới lúc nhớ ra thì đã hơi muộn màng. Ngày saigon mở cửa lại, thực sự là 1 ngày quá tải đối với tôi. Tôi đã mặc bộ PPE đó từ 7h sáng đến 17h chiều, không ăn, không uống nước, không đi tè, tôi đã không có được trạng thái tốt, và tôi đã phạm sai lầm. Sếp hỏi rút cục là ai trong 2 đứa đã làm biến chứng, tôi biết H-sneaker không phải Phệ ca, không phải Dương tính, ảnh nhất định sẽ không nhận dù là ảnh làm, sẽ đá trái banh trách nhiệm cho tôi, tôi cũng không rõ trong lúc thao tác ai trong 2 chúng tôi đã làm sai, nhưng chuyện đã diễn ra, tôi đã không đủ sức, không đủ nhanh nhẹn, minh mẫn, bệnh nhân này là của tôi, tôi là thuyền trưởng trên con tàu của mình, tôi phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Tôi đã nói là lỗi của tôi, sếp la không nhiều, ra giao ban cũng đứng đỡ hết, tôi không bị la gì trên giao ban toàn viện, điều đó làm tôi thấy lạ, điều đó lại càng làm tôi day dứt hơn. 

Không đủ sức mặc PPE 10 tiếng, mồ hôi ướt tới cả quần xì, không đủ sức vượt qua mất nước và đói, tay run, mắt mờ, đầu óc chậm chạp, lẽ ra tôi phải lên tiếng, phải gọi trợ giúp, dù không còn ai để giúp. Lẽ ra tôi không nên tự tin như vậy, không nên cố gắng làm tất cả. Có thể xuất phát từ mục đích tốt, là thương người bệnh, muốn làm điều tốt nhất cho họ, nhưng đáng ra nên biết tự lượng sức mình. Bài học vô cùng lớn, cái giá lại quá đắt. “Nhất thế y, tam thế suy”. Thầy cô đã nói mãi câu này. Khi lần đầu phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tôi chợt thấm thía cái nghiệp mình tạo ra. Cuộc đời y khoa của tôi tuy lăn xả làm việc rất nhiều, nhưng có lẽ đã quá trôi chảy, trơn tru, tới mức đôi khi tôi chủ quan quá, tự tin quá rồi. 

Tháng 10 chưa bao giờ là tháng tốt đẹp trong năm. Tôi đã luôn rất ghét tháng 10.

Đọc tiếp »

Thứ Năm, 6 tháng 5, 2021

bé Bun trong trái tim tui

 Thời gian gần đây, có lẽ khoảng vài tuần, tôi lờ mờ nhận ra trong lòng mình nhen nhóm một giấc mơ. 

Tôi bất ngờ, tôi sửng sốt, tôi cay đắng, tôi chẳng ngờ rằng, tôi đã có những tháng ngày sống nguội lạnh, trong lòng không nuôi nổi một giấc mơ, vậy mà chẳng hề nhận ra, chẳng hề ưu sầu vì mình trở thành ngừoi như thế. Tôi chỉ đi làm, đi làm khi mặt trời lên ở góc 45 độ bên phải cầu vượt Cây Gõ, và trở về khi mặt trời chỉ còn vài tia sáng đỏ quạch hoặc thành phố đã lên đèn, thỉnh thoảng hát váng lên mấy câu trong Một triệu like khi cỡi con xe vàng mã về, mệt mỏi, và thèm một ly trà đắng chát. Tôi đã sống như vậy từ bao giờ, tôi chẳng nhớ nữa. Tôi không làm thơ nữa, không viết nhật kí, không mơ ước, không nghĩ suy. Tôi đã thành một phiên bản kiểu đã chết chỉ chờ đến tuổi 70 để chôn cất. Hôm nay, bỗng dưng tôi cứ nghĩ mãi về mong ước này, tôi giật mình, không phải vì cái ước mong này nó ngốc nghếch và viễn vông, chỉ là tôi đã làm gì với đời tôi thế này?

Bun à, trong cuộc đời này, tụi mình đã luôn tốt làm cho người ta khi bỏ qua thì phải tiếc, chứ chưa từng tiếc ai. Hôm nay, tự nhiên, tui nhận ra tui tiếc bé Bun tay trắng tim hồng, hay cười, tự tin, bản chất lười biếng nhưng biết tự cố gắng, tui tiếc bé Bun biết mơ ước, bé Bun dũng cảm sẵn sàng từ bỏ điều làm mình không hạnh phúc, bé Bun biết tận hưởng những con đường.

Đọc tiếp »